Diễn viên Kaity Nguyễn : “Không phải ai cũng biết bình tĩnh và cân bằng ngay lập tức”

Hậu trường Thứ 5, 19/10/2023 14:14:39 PM Theo Báo Phụ Nữ

Kaity Nguyễn hiện tại đã khác rất xa so với 6 năm trước - thời điểm Em chưa 18 làm nổ tung phòng vé, trở thành “Phim Việt có doanh thu cao nhất mọi thời đại” vào năm 2017.

 

Trong cái khác thuộc về tuổi đời, tuổi nghề, còn có bóng dáng của những cuộc vật lộn thuộc về riêng cô - cô gái thành công quá sớm, khi chỉ mới 17 tuổi. Kaity nói cô trân trọng tất cả, ngày nắng lẫn đêm đen, vì chúng làm nên cô của bây giờ và cả sau này.

 

Người ta nói không dễ để thấu thị được một gen Z, với Kaity Nguyễn lại càng không. Cô không khép kín nhưng chỉ nói vừa đủ về mình và dễ gây… hoang mang cho người đối diện bởi sự chững chạc, nắm bắt vượt xa cái tuổi 24 của hiện tại. Mỗi năm 1 phim, không nhiều cũng không ít, mỗi vai cô đều không lặp lại mình và làm hài lòng đạo diễn. Mới nhất là Người vợ cuối cùng của đạo diễn Victor Vũ. 

Trầm cảm vì thành công quá sớm

Phóng viên: Bối cảnh xã hội của phim Người vợ cuối cùng mà chị vừa hoàn thành rất xa lạ với những gì chị đã trải nghiệm. Trong xã hội đó, người phụ nữ không hề có tiếng nói và giá trị của họ được ấn định bằng việc họ có sinh được con trai hay không. Điều gì khiến chị tin rằng mình có thể hiểu và “cảm” được một nhân vật hoàn toàn không có bất kỳ sự tương đồng nào với mình, để nhận vai diễn?

Diễn viên Kaity Nguyễn: Tôi đọc khá nhiều sách nói về diễn xuất, trong đó tôi rất thích câu trích dẫn mà một diễn viên Hollywood đã chia sẻ: “Bạn phải để bản thân được tổn thương, bị tổn thương. Chấp nhận điều đó để mình có thể mở lòng với những cảm xúc khác”. 

Thật ra tôi là người rất nhạy cảm: dễ khóc, dễ tức giận và cũng dễ nguôi… Tôi nghĩ đó cũng là điểm mạnh để tôi có thể cảm nhận nhân vật rất nhanh. Bên cạnh đó, tôi học cách trút bỏ hết những gì mình đang có ở công việc, xã hội hiện tại. Nghĩa là quên mình của hiện tại đi, đưa mình về trạng thái nguyên bản, rất thuần khiết, chưa có gì trong tay, chưa có sự thành công nào cả. Đó là lúc tôi có thể phải chấp nhận tổn thương, mở lòng mình ra, nhập vào cảm xúc của nhân vật.

Đứng giữa bối cảnh một ngôi làng xưa được xây dựng ở Bắc Kạn và khoác lên mình trang phục của người phụ nữ xưa, vấn tóc như họ… phần nào cảm xúc của chúng ta cũng bị tác động, như thể cuộc đời mình đang ở đó. 

Cùng diễn viên Kiều Minh Tuấn trong phim Tiệc trăng máu. Nguồn ảnh: Internet

* Sự nhạy cảm trong cảm xúc giúp chị rất nhiều trong việc hoàn thành vai trò một diễn viên nhưng nhạy cảm quá cũng chưa hẳn tốt cho đời sống thực tế. Đó có phải là lý do của việc chị rơi vào trầm cảm suốt 2 năm?

- Đúng. Rơi vào trầm cảm, tôi không thể tiếp tục ở riêng mà phải quay về cùng gia đình. Nhưng không sao, ở độ tuổi này, chuyện bị khủng hoảng là bình thường. Nhiều bạn cùng lứa của tôi cũng bị mà! Tôi nghĩ vì đây vẫn là giai đoạn chúng tôi đang đi tìm chính mình, với những câu hỏi đại loại như “Mình là ai? Mình làm gì ở đây? Tại sao mình không được như những người khác?”…

Lứa tuổi 20, chúng tôi chỉ vừa bước ra khỏi môi trường học đường, phải lao vào xã hội để tìm một con đường cho mình. Việc đó rất áp lực! Không chỉ áp lực vì không thể thành công, mà sự thành công cũng tạo nên áp lực. Tôi có may mắn là phim đầu tay Em chưa 18 trở thành cơn sốt phòng vé nhưng vì sự thành công đó mà tôi sợ hãi ở những bước tiếp theo vì tôi sợ mình sẽ làm mọi người thất vọng. Trong tôi cứ lay hoay mãi suy nghĩ mình đâu có là gì, vì được yêu thương mà có thành công như thế, giờ lỡ mình lại làm không tốt thì mọi người sẽ thất vọng biết mấy…

Tôi cứ luẩn quẩn như thế suốt 2 năm.

* Nhưng để chị nhận diện được sự luẩn quẩn, loay hoay phát triển thành trầm cảm, thì biểu hiện là gì?

- Tôi mất ngủ. Tôi cứ nằm nhìn lên trần nhà mãi dù đã 2-3 giờ sáng. 

                                         Vai diễn trong phim Em chưa 18 đưa tên tuổi Kaity Nguyễn vụt sáng. Nguồn ảnh: Internet

* Ai đã kéo chị ra khỏi những cơn mất ngủ đó?

- Thật ra không phải tôi tự nhận diện được mình trầm cảm mà là mẹ tôi phát hiện vì mẹ cũng bị. Gia đình tôi, từ ông ngoại, mẹ đến dì… đều từng bị trầm cảm, nên chỉ cần nghe qua, mẹ và dì tôi “bắt bệnh” được ngay. Hôm đó, vừa nghe mẹ tôi kể sơ sơ là dì gọi cho tôi… làm liền một hơi: “Ngủ không được đúng không? Nằm ngủ mà cứ nhìn trần nhà đúng không?...”. Dì bảo, các triệu chứng đó giống hệt của dì. 

Mẹ và dì cũng chính là những người lôi tôi ra khỏi những đêm mất ngủ đó, giúp tôi hiểu được rằng việc thất bại, tổn thương hay bất như ý… đều là điều bình thường của cuộc sống, tôi không cần suy nghĩ quá nhiều. Mẹ cũng giúp tôi biết có rất nhiều phương pháp, dù đơn giản nhưng giúp giải tỏa tâm trạng rất tốt, ví dụ như chỉ cần bật nhạc lên và nhảy. Đó cũng là cách mẹ tôi trấn áp stress. 

Lúc đầu, nghe mẹ nói, tôi… cãi nhưng bây giờ tôi lại thấy cách đó rất hiệu quả. Có rất nhiều điều nhỏ nhặt nhưng chỉ cần mình biết cách thì chúng sẽ giúp tâm trạng mình khá lên. Hiện tại, tâm lý tôi đã thoải mái và ổn định hơn. Mẹ cũng chia sẻ với tôi một điều quan trọng là có thể tôi không bao giờ hết trầm cảm được. Tôi đang cùng với mẹ học cách sống chung với nó. 

Thất  bại  cũng mang một giá trị nào đó

Nghĩa là hiện tại chị có thể chấp nhận mình sẽ thất bại, hiểu ra rằng mình có thể làm mọi người thất vọng một chút…?

- Tất nhiên tôi vẫn căng thẳng với việc đó nhưng so với ngày xưa, sự căng thẳng là 80% thì giờ nó xuống được 15% rồi. Mẹ tôi, rất nhiều người xung quanh tôi đều nói với tôi rằng thất bại cũng không sao. Tôi đang cố gắng ghi nhớ, để bản thân đừng bao giờ sợ những thử thách ở phía trước. Mỗi ngày tôi đều tự nhủ với mình rằng thất bại cũng mang một giá trị nào đó, cũng là những bài học đáng giá mà tôi không mua được bằng tiền.

Ngoài 2 năm chị trầm cảm, từ điểm xuất phát của chị trong điện ảnh cho đến bây giờ, ba mẹ chị đóng vai trò như thế nào?

- Là những người ủng hộ tuyệt vời. Tôi rất ít chia sẻ về gia đình, không phải do tôi muốn tập trung vào bản thân hơn mà đó là yêu cầu của gia đình tôi. Mẹ chắc là thoải mái hơn nhưng ba tôi thì… mắc cỡ.

Ba vẫn giúp tôi công việc ở công ty nhưng phần điều hành đã giao hoàn toàn cho tôi. Trước kia, ba tôi điều hành chính vì tôi còn nhỏ và vì ba không muốn tôi bị phân tâm, ba muốn tôi dồn hết cho diễn xuất. Mẹ tôi là người phụ nữ “xì tin” hay bị tôi trêu là “drama queen”. Phim nào của tôi, mẹ cũng “bắt” bạn bè, họ hàng ra rạp coi. Ai bước vào nhà mẹ tôi cũng “ngất” vì poster phim của tôi được mẹ treo khắp nơi. Không chỉ poster, hình tôi hầu như treo kín nhà. Bức hình nào tôi treo ở văn phòng mà hôm sau thấy “biến mất”, là biết mẹ tôi đem về nhà treo. Mẹ tôi “cuồng con” đến mức nhiều lúc tôi phải nói “Mẹ ơi, mẹ có thể bớt bớt lại không?" (cười).  

* Đặc tính của phụ nữ Việt Nam, nhất là của người phụ nữ “cuồng con”, là rất bảo bọc, không thả tay cho con mình bơi, sợ con mình thất bại…

- Mẹ tôi ngược lại. Mẹ còn bảo tôi phải mạnh mẽ và tự trưởng thành. Mẹ không thích việc con cái lúc nào cũng “mẹ, mẹ”. Một phần do cách dạy của ba mẹ tôi hơi thiên theo phương Tây nên thả lỏng với con cái hơn (Kaity Nguyễn sống ở Mỹ đến năm 17 tuổi mới quay về Việt Nam - PV).

Từ trước tới giờ, mâu thuẫn lớn nhất của tôi và gia đình chỉ là về một số quan điểm khác nhau giữa tôi và ba trong cách điều hành công ty nhưng tôi luôn là người chiến thắng. Ba tôi cũng nóng tính nhưng không nóng tính bằng con. Ngược lại, giữa tôi và mẹ thì mẹ thường là người thắng, vì mẹ nói quá đúng, tôi không thể cãi được. 

Điều may mắn nhất của tôi là dù ba mẹ và họ hàng không ai theo nghệ thuật, toàn là dân kỹ thuật hoặc kiến trúc sư hay kinh doanh… nhưng không ai phản đối tôi theo nghệ thuật mà ngược lại, ủng hộ tôi hết mình. 

Làm nhà đầu tư để  được "nói" 

* Chị từng nói mình rất kén kịch bản. 6 năm chị đóng 6 phim điện ảnh, dù lời mời thì nhiều. Là vì chị không tìm được kịch bản đúng ý? 

-  Tôi hay hỏi ê kíp của mình về điều này, rằng 6 năm tôi đóng 6 phim có ít không nhưng mọi người đều trả lời như vậy là vừa. Ở khía cạnh là diễn viên, tôi cũng thấy đủ. Thời gian 1 phim bấm máy và chuẩn bị cũng mất 6 tháng, 6 tháng còn lại là thời gian để tôi nghỉ ngơi và tái tạo, nạp năng lượng cho năm tiếp theo và những dự án tiếp theo.

Còn nói rằng tôi kén kịch bản thì cũng không hẳn. Tôi có cách riêng để hiểu được kịch bản đó hợp với mình hay không. Khi nhận kịch bản, thông thường, tôi đọc rất kỹ. Nếu sau 15 trang, tôi thấy mình hoàn toàn biến mất, những gì còn lại trong đầu, những gì tôi thấy đều là những cái tôi đọc trong kịch bản, thì đó là dự án tôi rất muốn tham gia. 

Ngoài ra, tôi không định nghĩa thế nào là một kịch bản hay, chưa hay. Tôi cũng tin là có rất nhiều nhà biên kịch, nhất là những nhà biên kịch trẻ, đang thiếu cơ hội để chia sẻ kịch bản của mình đến với những nhà sản xuất. Họ rất có thể là nhân tố mang đến những kịch bản hay. Họ cũng giống tôi lúc mọi người bảo là “từ trên trời rơi xuống” với phim Em chưa 18. Nếu có cơ hội, biết đâu họ cũng sẽ mang lại điều gì đó. 

Trong phim Người vợ cuối cùng. Nguồn ảnh: Internet

*Chị còn rất trẻ, được đánh giá là diễn xuất tốt. Theo lẽ thường, ở ngưỡng này, người khác sẽ chọn tập trung diễn xuất. Điều gì khiến chị quyết định đầu tư sản xuất phim? Vì thị trường điện ảnh Việt đang là miếng bánh ngon?

- Quyết định này không thiên về mặt thị trường mà là về mặt ê kíp. Khi là nhà đầu tư, ít nhiều gì tôi cũng có thể quyết định được một số thứ. Tôi từng chứng kiến những người xung quanh mình làm việc rất mệt mỏi. Tôi có thể làm việc mỗi ngày 8 tiếng nhưng những lao động khác, như anh phụ trách ánh sáng chẳng hạn, thì phải làm việc đến 12 tiếng. Ở vai trò diễn viên, tôi không có quyền lên tiếng hay can thiệp vào những vấn đề như vậy nhưng ở vai trò nhà sản xuất, tôi có thể tạo ra một môi trường làm việc khác đi. Tôi muốn mình nhận được điều gì thì ê kíp của tôi cũng có điều đó, không có sự khác biệt nào.

Ngoài ra, vì tôi là người thích sắp xếp, tôi nghĩ mình nên phát triển, trau dồi thêm về mặt đó. 

* Nhưng là nhà đầu tư thì phải giải quyết vấn đề cốt yếu là bài toán lời, lỗ. Với phim Cô gái từ quá khứ, dưới góc độ một nhà đầu tư, chị có hài lòng không?

- Tôi nghĩ đã chấp nhận đầu tư thì sẽ phải chịu có lúc thất bại, có lúc thành công. Tôi không đặt câu hỏi dạng sẽ vui hay buồn với những quyết định do chính bản thân mình đưa ra. Mình đã quyết định rồi, tất nhiên phim thắng mình sẽ rất vui nhưng phim không trong mức mình mong muốn thì cũng không nên thất vọng, vì mình sẽ có những cơ hội khác. Tôi luôn trân trọng cơ hội đầu tiên và làm nhà đầu tư của Cô gái từ quá khứ là như thế. Nếu không có phim đó, tôi cũng chưa có cơ hội bước vào vai trò mới, nên cái gì cũng có điểm cộng và điểm trừ. 

* Thật khó hình dung chia sẻ này là lời từ một người từng bị trầm cảm vì đặt yêu cầu quá cao ở bản thân, không muốn bị thất bại…

- Phải đi qua những ngày vật vã đó tôi mới nghĩ được như vậy. Khoảng thời gian ấy cho tôi bài học cần thiết và tôi nghĩ có lẽ mình sẽ còn học mãi, vì không phải ai cũng lớn nhanh, trưởng thành liền; không phải ai cũng biết bình tĩnh và cân bằng ngay lập tức. Chắc chắn ai cũng cần thời gian, và ít ra tôi cũng đã có bước bắt đầu. 

* Chị nói mình là người thích “đâm đầu” vào cái khó, vậy cái khó sắp tới mà chị định lao vào là gì?

- Tôi vẫn “đâm đầu” vào phim nhưng không phải đứng đằng trước nữa mà sẽ đứng đằng sau. 

* Cảm ơn chị đã chia sẻ. 

Ý kiến bạn đọc